 |
Hà Nội có những con đường lưu dấu heo may đầy lãng mạn. |
Heo may về trên phố, không ồn ào, không vội vã, chỉ là cơn gió mỏng, đủ khiến ta dừng bước giữa phố mà khẽ nhủ lòng: “À, Thu lại về.” Tôi vẫn tin, mỗi người Hà Nội đều có cho riêng mình một “con đường mùa Thu”. Nơi ấy, gió heo may không chỉ là gió, mà còn là hương ký ức.
Với người này, đó là con đường Nguyễn Du, nơi hương hoa sữa vấn vít theo từng bước chân. Với người kia, có thể là đoạn Phan Đình Phùng phủ vàng lá sấu, nơi ánh nắng tinh nghịch lọt qua tán lá hàng cây cổ thụ, in xuống vỉa hè những hoa nắng xôn xao. Còn tôi, vẫn nhớ con phố Hoàng Diệu mỗi sớm mai, khi gió heo may lùa qua hàng sấu già, mang theo chút se lạnh và tiếng lá xào xạc theo từng bước chân.
Có những buổi sáng, tôi dạo bước xuyên qua những con phố nhỏ ven hồ Trúc Bạch, thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường. Tiếng xe lăn chậm rãi, tiếng rao bánh khúc, xôi xéo vang lên trong gió hòa cùng hương cốm thoảng đâu đây. Dường như… heo may về, khiến mọi âm thanh trở nên dịu lại, như được bọc trong lớp khăn mỏng của ký ức. Người đi qua nhau, chỉ một ánh nhìn, một nụ cười nhẹ, cũng đủ ấm lòng.
Tôi thích ngồi ở quán cà phê nhỏ trên con phố cũ gần hồ Trúc Bạch. Bên ô cửa sổ sơn màu xanh sẫm với những hoa văn đậm chất Hà Nội xưa, tôi lặng ngắm dòng đời chầm chậm trôi. Ngoài kia, một cơn gió lướt qua, cuốn theo vài chiếc lá vàng chao nghiêng rơi xuống vỉa hè. Khẽ nhấp ly trà sen xổi pha cùng với mứt quất hồng bì mang hương vị thanh nhẹ, nhấm nháp chiếc bánh chả truyền thống… Ký ức cuộc sống thật chậm, thật an nhiên của một Hà Nội xưa cũ chợt ùa về.
Hà Nội tháng Mười luôn khiến lòng người mềm đi như thế. Những con đường dường như cũng biết cách giữ hộ kỷ niệm cho ta. Đường Thanh Niên vẫn còn đó, hàng cây ven đường lưu dấu bao câu chuyện buồn vui. Từng làn gió vui đùa trên sóng nước hồ Tây. Đường Điện Biên Phủ vẫn rợp bóng xà cừ, lá vàng theo gió “đậu” trên những bậc thềm cũ. Và đâu đó trên phố Hàng Trống, Hàng Gai, Hàng Đào, dốc Hàng Than, Yên Phụ… vẫn thấp thoáng những gánh hàng rong mang theo các thức quà giản dị mà thân thương của mùa Thu Hà Nội.
Thu tới, cũng là khi bước vào mùa cốm. Những hạt cốm xanh như ngọc, dẻo thơm ăn cùng chuối tiêu chín “trứng cuốc” như gom cả phong vị Thu Hà Nội. Phố Hàng Than lại rộn ràng với bánh cốm, bánh nướng, bánh dẻo cho mùa Trung thu tròn vị. Những gánh hàng rong ăm ắp sấu chín, hồng ngâm, ổi chín vàng thơm đến xao xuyến lòng người. Quà mùa Thu Hà thành còn có những bát chè sen thanh mát, dịu dàng như gió heo may. Dẫu đi qua bao mùa Thu, tôi vẫn nhớ hương vị các thức quà năm nào.
Có một điều khá thú vị, tôi thầm mặc định gió heo may là “nhịp chuông của thời gian”. Khi heo may lướt qua, là khi đánh dấu mùa cũ đang dần khép lại, một mùa khác đang tới. Khi heo may lướt qua, có những ký ức xưa cũ chợt trở về khiến tim ta khẽ lạc nhịp. Trong đời, có khoảng thời gian tôi rời xa Hà Nội. Không hiểu sao, cứ đến tháng Mười lại nhớ mảnh đất Hà thành da diết. Nhớ từng góc phố cũ, nhớ cái se lạnh mỗi sáng, nhớ hương mùa Thu phiêu bồng lãng đãng gần xa.
Ngày trở về, Hà Nội giờ đã khác với những con đường lớn, những tòa nhà cao tầng, dòng người ken đặc giờ tan tầm cùng tiếng còi xe… Nhưng có những góc phố cũ vẫn dịu dàng lưu giữ hương sắc Thu cho tôi, một người yêu Hà Nội. Heo may rồi cũng sẽ đi, để lại sau lưng Hà Nội một mùa mới. Và đến một ngày, ta chợt nhận ra, trong nhịp sống sôi động, có những con đường vẫn lưu dấu heo may, khẽ níu lại một Hà Nội dịu dàng sâu lắng.